Sinh một con với gia đình mình là đủ!
MỘT ĐỨA CON
“Có mấy cháu rồi?”
“Dạ một cháu sáu tuổi ạ.”
“Vậy là sắp chuẩn bị tập hai được rồi.”
“Dạ, nhà em chỉ có một và chỉ một mà thôi.”
Mắt trợn tròn, đảo vài vòng, mũi nhăn lên, và… “Mày bị điên sao? Dở hơi à? Có ít cũng phải hai đứa! Đẻ hai đứa cho con nó anh có em. Một đứa sau này nó ích kỉ, các bà đang khỏe, đẻ đi để các bà chăm cho, ít nữa các bà già rồi thì không trông con giúp được đâu… Đẻ đi, đẻ thêm đi, kiểu gì cũng phải đẻ…”
Những lời này đến từ gia đình và họ hàng, đến từ bạn học cấp ba, đại học, từ hàng xóm láng giềng những người mình biết là họ quan tâm đến mình họ mới nói. Đôi khi đến từ những người lạ (đi xe taxi họ hỏi thăm, mình trả lời cũng bị giáo huấn luôn). Nhưng sự quan tâm đó liệu có phù hợp hay không?
Ô hay, mấy người thích thì tự đi mà đẻ, tui không đẻ!
Cách đây ba năm, có bạn Linda người Florida từng ở nhà mình đã chia sẻ là ở chỗ các bạn ấy, việc quyết định sinh con được lên kế hoạch rất cẩn thận, rất nhiều cặp phấn đấu để khi có đủ điều kiện về mặt kinh tế để đảm bảo điều kiện nuôi một đứa trẻ thì họ mới sinh con. Trước khi sinh con, họ thường nuôi một thú cưng và học cách chăm sóc một sinh vật bé nhỏ, yếu đuối, cần nhiều tình thương để thực sự biết mình có thể chăm sóc cho con hay không. Khi đã cảm thấy thực sự sẵn sàng, họ mới quyết định sẽ mang bầu, trước đó người phụ nữ đã thay đổi chế độ dinh dưỡng để phù hợp với việc chuẩn bị mang thai trong thời gian tới.
Còn kịch bản phổ biến xung quanh mình là gì? Yêu nhau và rồi dâng hiến cho nhau (lúc đó chỉ nghĩ đến tình yêu thôi), rồi một ngày thấy nôn nao trong lòng, rồi thấy hay nôn ọe, bị chậm, vậy là chạy nhanh ra hàng thuốc gần nhất mua que thử, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, tim đập thình thịch như nửa đêm khuya thanh vắng nghe tiếng bước chân lạ bước về phía mình. Khi nhìn thấy kết quả thì shock nặng, thở dốc ra từng đợt, nuốt nước bọt, rồi nhìn kĩ lại: hai vạch là có hay không có nhỉ, thôi, mua một que nữa để thử… tay bất giác sờ xuống bụng, trong đó đang đó một sinh linh bé nhỏ!
Gọi điện cho người yêu bảo đến nhà em ngay, không nói qua điện thoại được. Người yêu tức tốc chạy đến. Cô gái bảo anh ngồi xuống, cô nói với anh “em đã có bầu rồi” (Trong phim ta thường thấy người đàn ông sẽ nhảy lên sung sướng, miệng cười ngoác, ôm chầm lấy cô gái, hôn lên má cô rồi hôn lên bụng cô, nơi có thiên thần bé nhỏ của hai người.) Nhưng người đàn ông của cô gái nghe xong thì tim cũng đập thình thịch, thở dốc và nhẹ nhàng cầm lấy tay cô gái, như là cách để giúp anh bình tĩnh hơn trước tin này, rồi mới nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng như để che chở. Trong đầu anh bắt đầu hiện lên “mình sẽ nuôi con thế nào đây, mình sẽ chăm sóc con ra sao đây, nhà thì chưa có, tiền để dành thì đâu có nhiều…” (Ủa, cái này phải nghĩ trước khi “lâm trận” chớ!)
Rồi những ngày tháng thai nghén, không ăn được gì, cứ ăn vào là nôn ra, nằm bẹp trên giường không làm được gì. Những người không bị nghén thì vẫn làm việc như bình thường, còn nếu người vợ bị nghén trong thời gian dài, người chồng trẻ trước đó mấy tháng còn vô tư, bây giờ phải làm việc nhiều giờ hơn, làm việc khó hơn để nuôi cả hai người, mà thử hỏi lương trung bình ở Việt nam mình chỉ được từ 4 triệu – 7 triệu, một người sao nuôi nổi hai người đây? Người vợ do thay đổi hóc môn nên cũng thường hay khóc, dễ tủi thân và dễ nóng tính, người chồng làm việc nhiều quá cũng mệt mỏi, không đủ sức để ga – lăng chiều chuộng vợ như trước nữa. Hai vợ chồng chẳng còn đi xem phim cùng nhau nữa, cuối tuần chẳng còn đi lượn lờ nữa, cũng hiếm khi ăn nhà hàng vì “thôi, mua về tự nấu ăn cho rẻ, tiết kiệm tiền bữa sau mua sữa cho con”
Khi đứa trẻ được sinh ra, vì thiếu hiểu biết và cũng không dành quá nhiều thời gian tìm hiểu từ sách vở khoa học mà chỉ nghe chia sẻ kinh nghiệm từ các chị, các bà hoặc đọc các bài chia sẻ trên Facebook (mà không xác thực được là các bài đó có thực sự dựa trên các nghiên cứu khoa học đáng tin cậy hay không, chỉ thấy nhiều share là tin do tâm lý đám đông, cái gì nhiều người dùng chắc nó tốt – không hẳn vậy đâu nhé, những người share trước cũng có thể chỉ là những người thiếu hiểu biết mà thôi). Vậy là đứa trẻ được nuôi lớn trong tình yêu thương bao la nhưng chưa chắc đã khoa học.
Hai người trước đó chỉ làm việc, học tập, yêu đương vô lo vô nghĩ, giờ đây gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai. Tiền sữa tiền bỉm hàng tháng đã là rất nhiều, đến khi mẹ đi làm lại thì lại thêm khoản chi phí cho người trông trẻ, nếu chưa có nhà thì tiền thuê nhà hàng tháng cũng là một khoản không hề nhỏ, rồi đám cưới bạn bè họ hàng, mỗi lần nhận thiếp mời, thay vì cảm thấy hạnh phúc cho đôi bạn trẻ sắp cưới thì lại nghĩ “Lại có đứa sắp vào “rọ” rồi, lại thêm một khoản nữa để đi mừng cưới rồi, khiếp, cưới gì lắm thế!”
Đã thế bạn bè lại hay rủ đi nhậu, từ chối nhiều quá thì rồi sẽ bị cô lập trong công ty của mình, mà đi nhiều thì mình cũng cần mời người ta, và tạo thành một vòng luẩn quẩn “trả nợ nhau”, vừa tốn tiền vừa hại sức khỏe, chưa kể là đi nhiều thành quen rồi làm nhiều coi như là điều hiển nhiên.Trong khi vợ ở nhà tiết kiệm từng đồng thì ở ngoài quán chén chú chén anh, cứ gọi đại đi, cuối bữa tính tiền, thiếu thì về nhà bảo vợ “xoay” tiền ở đâu đó để bù lại.
Đến khi con đi học, nếu không có nhiều tiền cho con theo học trường tốt thì chọn những nơi có mức giá mình có thể chịu được. Nếu tiền ít quá thì con sẽ học những nơi chất lượng thấp hơn (thức ăn họ mua cũng phải là loại rẻ hơn, sữa cho con uống cũng phải là đồ rẻ, đồ chơi hay các vật dụng đều là đồ rẻ tiền và đặc biệt là các cô trông trẻ cũng là những người chấp nhận mức lương rẻ, tức là người ta không học tập nhiều, không có điều kiện rèn luyện kĩ năng và kiến thức cho nên không có kiến thức nuôi dạy trẻ, chỉ áp dụng cách ngày xưa bố mẹ họ áp dụng cho họ là quát mắng hoặc đánh hoặc dọa ma, dọa phạt…) như vậy mình đã không cho con điều kiện tốt nhất rồi.
Bản thân mình sau hai năm cho con học trường Kinderworld của Singapore, bây giờ đã phải chuyển con về một trường có mức học phí 3,5 triệu một tháng vì 3 tháng đầu học ở Singapore Đà nẵng đã hết 84 triệu, đã quá sức với bố mẹ rồi vì ở Đà nẵng mức sống thấp hơn nhiều so với ở Hà nội, nhưng học phí trường quốc tế thì còn đắt hơn ở Hà nội. Quan điểm của mình là cho con những điều tốt nhất trong khả năng của mình, nhưng cái quý giá nhất mình có thể dành cho con chính là thời gian thì mình lại không có. Hàng ngày dạy học, chấm bài liên miên. Lúc mình ở nhà (chấm bài) thì con đi học. Lúc con đi học về thì mình đi dạy, lúc mình dạy xong thì con đã đi ngủ. Hồi chưa có nhà thì tự nhủ là dù thế nào cũng phải mua nhà để “an cư lạc nghiệp”, không bị “bọn chủ nhà tham lam” chèn ép. Lòng tự nhủ rằng có nhà rồi sẽ dành nhiều thời gian cho con.
Đến khi có nhà rồi thì lại nghĩ giờ mình đang trẻ, nếu không phấn đấu để tạo nên thu nhập thụ động thì sau này già rồi lại ăn bám con sao? đang trẻ và “trời đang cho, làm ăn thuận lợi” thì phải cống hiến hết mình chứ. Vậy là lại lao vào làm việc. Bao giờ cũng vậy, đạt được cái đích này, cái đích khác lại hiện ra, không ngừng!
Tự bản thân mình nhận thấy mình không phải là một người mẹ lý tưởng (là người luôn tắm cho con, luôn nấu cho con những món con yêu thích, luôn đọc truyện mỗi đêm cho con, luôn dẫn con đi chơi ít nhất 2 lần mỗi tuần…)
Đó là lý do cho đến thời điểm này mình vẫn dừng lại ở một con. Mỗi người ở mỗi giai đoạn khác nhau lại có những suy nghĩ, tâm lý khác nhau, mình không biết sau này sẽ thay đổi quyết định hay không, và nếu có thì chắc chắn là không phải do lời khuyên bảo từ những người khác, cho nên hãy ngừng động viên ai đó “Đẻ đi”.
ĐỪNG!
30.10.2017
Em có bé gái hiện hơn 5 tuổi. Dù chồng em là con trai trưởng, dân Bắc gốc nhưng hai vợ chồng cũng thống nhất dừng lại ko sinh thêm. tập trung chăm sóc cho cgai thôi.
Chúc mừng vợ chồng em đã mạnh mẽ vượt qua những áp lực của người ngoài và gia đình. Cuộc sống của mình do mình quyết định mà nhỉ!
Dạ. Em hài lòng và thấy đủ với việc mình có một bé gái, nhưng chưa tự tin và thấy đủ về kinh tế như chị đc nè. Em rất vui đc biết chị và học hỏi ở c nhiều điều bổ ích.
Cám ơn Tracy đã ghé thăm blog nhỏ của mình nhé. Chỉ cần thấy đủ là được, mỗi người sẽ có một tốc độ riêng phù hợp với bản thân mình. Chúc em và gia đình luôn khỏe mạnh, an yên nhé!