TÔI GIẬN RƯỢU
Tôi giận rượu vì nhiều điều nhỏ nhặt, nhưng hôm nay tôi chỉ nói tới năm trường hợp làm tôi thấy sửng sốt là sau những chuyện như vậy, tại sao người thân của những người đó (hoặc bản thân họ) vẫn lại cứ uống rượu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
1.Tôi có quen một người, suốt cuộc đời uống rượu rất nhiều, và trong một lần đi xe máy ở tình trạng không tỉnh táo, đã mất tay lái và tự mình đâm vào xe rồi qua đời. Càng lớn tôi càng hiểu rằng việc có mặt ở đó khỏe mạnh khi con cháu lớn lên là điều quý giá và cũng là trách nhiệm của người lớn, bởi vì thiếu vắng đi người thân, cuộc đời những người còn lại không bao giờ còn giống như trước đó nữa.
2. Tôi có quen một người khác, vào một chiều tối nhá nhem, và trong người đã mềm hơi men, tại một góc cua nọ, người đó đã “vô tình” tiễn một người khác về thế giới bên kia. Người ra đi là một ông bố trẻ với vợ và con nhỏ. Chắc vợ và con người đó sẽ oán hận lắm, có lẽ họ sẽ tự hỏi “Tại sao chỉ vì niềm vui chén anh chén chú của một kẻ họ không quen mà chính họ lại mất đi người thân yêu nhất của mình? Tại sao? Tại sao?”
3. Tôi có quen một người thứ ba, trong một lần nhậu với bạn, “đàm đạo” chuyện cuộc sống, rồi sau nhiều lần keng keng chạm li, quan điểm trái ngược nhau dẫn tới mỗi bên đều nổi máu nóng, rồi trong lúc cơn giận chiếm hữu toàn tâm trí, người đó đã đâm bạn mình tới mức không qua khỏi, để rồi phải dành một phần lớn thời gian cuộc đời mình để trả giá trong nhà lao. Một lần nữa chắc vợ con của nạn nhân và cả của người đó sẽ lại hỏi “Tại sao?”
4. Tôi có quen một người, ở thời điểm phát triển rực rỡ nhất của sự nghiệp, gia đình sung túc hạnh phúc nhất thì bị tai nạn dẫn tới thương tích rất nặng. Có lẽ cuộc nhậu chiều hôm đó là cuộc nhậu đắt giá nhất của gia đình ấy. Bởi sau vụ tai nạn, người đó mất khả năng làm việc, còn người vợ thì kiệt sức sau những tháng năm dài đưa chồng đi chạy chữa ở các bệnh viện. Rồi giờ đây người đó chỉ còn lại một mình trong cuộc đời, vợ con đã chọn rời xa anh ấy, và anh ấy cũng không biết mình có thể làm được gì để nuôi sống chính bản thân.
5. Tôi có quen một người trẻ, rất trẻ, khi tuổi đời vừa chớm đôi mươi, sau bữa tiệc với bạn bè, vào lúc trời mưa tầm tã, người đó đã tự mình lái xe đâm thẳng vào xe tải đi ngược chiều và đã ra đi mãi mãi.
Để tôi hỏi bạn câu này trước: Mỗi khi bạn bị đứt tay, bạn có thấy đau không? Chắc là đau lắm phải không? Vậy thì hãy tưởng tượng người mẹ người cha mất đi con mình, nỗi đau đó giống như là bị chặt mất cả hai bàn tay, hai bàn chân vậy. Quãng đời còn lại cho tới khi họ nhắm mắt xuôi tay, nỗi đau đó sẽ luôn âm ỉ, ăn mòn họ, đặc biệt là mỗi khi màn đêm buông xuống.
Tôi giận rượu, nhưng tôi biết rượu chỉ là một loại chất lỏng, tôi giận người uống đã để rượu chiếm hữu bản thân mình để rồi gây ra những biến cố xấu xí của cuộc đời. Tôi giận người uống đã quên rằng những người yêu thương họ sẽ sống đau khổ, cực nhọc ra sao khi thiếu vắng họ. Và rất nhiều lần tôi tự hỏi, những người hay ép người khác uống rượu, họ có bao giờ nghĩ xa hơn một chữ “vui” hay không!
Tôi thấy thương cho những người nghĩ rằng phải có chút men mới có dũng khí nói chuyện, họ hèn nhát nhạt nhẽo tới vậy ư?
Tôi thấy buồn cho những người nghĩ rằng mình phải uống rượu thì đối tác mới chịu hợp tác với mình? Họ bất tài vô dụng tới vậy ư? Cơ thể đời này chỉ có một, sao phải đem ra đổi mấy đồng tiền?
Tôi giận, đã rất giận và sẽ còn giận nữa!
Bài viết hay và sâu sắc lắm ạ
Cám ơn em rất nhiều!
Bài viết hay.
Cám ơn bạn nhiều vì đã ghé thăm Lenguyet.blog nhé. Mời bạn thường xuyên ghé qua để đọc các bài viết mới nha!